
Chào bạn,
Tôi không biết bằng cách nào bạn tìm đến được bức thư này của tôi,
Có lẽ bạn là một người bạn của tôi trên Facebook, có lẽ ai đó đã chia sẻ đường link này đến bạn hoặc đơn giản đây chỉ là sự may mắn tình cờ.
Nhưng vì lý do nào đi nữa tôi cũng tin rằng đây là lá thư giá trị nhất dành cho những ai đang khát khao tìm kiếm một cuộc sống hạnh phúc viên mãn.
Và đây là những lý do tại sao tôi nói như vậy:
Quay ngược trở lại hơn 35 năm trước đây, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình ba mẹ làm kinh doanh buôn bán nhỏ, cuộc sống thời kỳ đổi mới nhiều khó khăn, ba mẹ phải chật vật với đời sống kinh tế và chịu bao áp lực cuộc sống. Mẹ tôi sống một đời nhẫn nhịn, làm việc quần quật kiếm tiền và lo cho cả gia đình cùng đàn em nhỏ 6 đứa em tuổi ăn học. Ba tôi xuất phát từ gia đình nông dân nghèo vùng nông thôn Miền Bắc, thời kỳ tem phiếu, thời kỳ cơm trộn ngô, trộn sắn… ba mẹ đã từng trải qua. Mẹ quyết tâm đến với ba bằng tình yêu, sự hy sinh và cấm đoán của ông bà ngoại.
Cuộc sống quá vất vả, nhà nghèo, sinh tôi được 15 ngày thì mẹ tôi phải bế tôi từ quê nội về nhà ông bà ngoại để gửi tôi và cùng ba làm ăn xa nhà. Những ngày tháng vất vả bộn bề lo lắng khiến ba mẹ tôi không tránh khỏi khúc mắc. Ba tôi luôn nghĩ mình là phận “làm rể” nên nuôi những ấm ức và căm hận trong lòng rồi đổ lên đầu chị em tôi những trận đòn triền miên ngày này qua tháng khác. Với mẹ những cái tát, nhưng trận đòn roi, những vết tím bầm tím trên đôi mắt và khuôn mặt gầy rạc của mẹ dường như hiển nhiên và mẹ không bao giờ than trách.
Bao lần mẹ viết đơn ly dị là bấy nhiêu lần mẹ lại xé đi vì thương các con thơ. Cãi vã, mắng nhiếc, chỉ trích, những cái tát nảy lửa, những ngày bát bay đĩa bay loảng xoảng, những trận đòn roi như cơm bữa…cho đến tận giờ vẫn là nỗi ám ảnh với một đứa trẻ 5 tuổi như tôi. Uất hận trong lòng nhiều khi tôi đã thốt ra rằng “lớn lên sẽ giết hết bọn đàn ông” và thề KHÔNG BAO GIỜ NHƯ MẸ.
Tôi khát khao biết bao mỗi lần nhìn thấy cảnh những Hạnh Phúc và ấm êm của những gia đình hàng xóm. Họ cùng ăn những bữa ăn đầy ắp tiếng cười, cùng trên những chiếc xe máy đi chơi quanh phố, ước được ba mẹ đi họp phụ huynh cho, ước được sự động viên với những thành tích của mình mà thật khó…
Có lần lang thang công viên tôi thấy bạn bè được cha mẹ yêu thương dẫn đi chơi, mua quà và cùng chơi những trò chơi con trẻ khiến trái tim tôi quặn thắt. Tôi nung nấu khát khao đi tìm câu trả lời cho câu hỏi “Có gì khác nhau giữa một gia đình Hạnh Phúc và một gia đình Chưa Hạnh Phúc?”
Năm tôi 21 tuổi, cầm trong tay tấm bằng đại học cũng là ngày mẹ ba chính thức ly hôn. Ba đi theo người con gái khác, mẹ đau đớn nhục nhã và buồn tủi bỏ hai chị em tôi lại sang làm việc xứ người. Mẹ chạy trốn đau đớn và chạy trốn hiện tại để lại chúng tôi một đứa 21đang tập tành thử việc, một đứa 19 đang bước những bước chậm chững vào giảng đường đại học.
“Tôi phải mạnh mẽ, tôi phải đứng vững để là điểm tựa cho em và Nhất Định Tôi Không Sống Như Mẹ”. Tôi làm việc như điện 12-15h/ngày, bắt đầu cuộc đổi Thời Gian lấy Tiền Bạc của mình. Tám năm tiếp theo tôi lại điên đảo quay cuồng làm việc với mức lương tương đối hậu hĩnh để rồi bỏ quên đi nhiều thứ quý giá khác như sức khỏe, gia đình, bạn bè, mối quan hệ xã hội và đặc biệt là bỏ quên Giấc Mơ của tôi – Giấc Mơ Tự Do Hạnh Phúc.
Năm 26 tuổi tôi kết hôn với người chồng hiện tại và lại bùng lên khát khao tìm Hạnh Phúc Gia Đình cho riêng mình. Đám cưới nhỏ của tôi không có cả ba và mẹ chúc phúc bên cạnh. Đau đớn càng khiến tôi làm việc như con thiêu thân quyết dành Hạnh Phúc trong chính gia đình nhỏ của riêng mình. Sau ngày cưới, chiếc giường cưới M2 là nơi tôi nuôi ước mơ thành công và hạnh phúc của cả hai vợ chồng.
Biết rằng nghèo là khổ. Tôi lao vào làm việc như thiêu thân hơn cả khi chưa có gia đình. Tôi không có thời gian dành cho gia đình nhỏ của mình, tôi không biết mặt cô giáo chủ nhiệm của các con, chưa từng một lần đón con học về hay đưa con đi học. Tôi không có nhiều những cuối tuần cùng chồng và các con đi chơi. Tôi không có những buổi tôi ôm con vào lòng cùng chơi trò cá ngựa, tôi không biết con tôi muốn gì, chồng tôi cần gì, không được ê a đóng vai các nhân vật trong chuyện ngụ ngôn cùng con…Tôi lặp lại cuộc sống GIỐNG MẸ.
Tất cả những công việc mà một người mẹ phải làm tôi đều phụ thuộc vào chồng và bà nội.
Tôi không có thời gian chia sẻ tâm sự cùng chồng, chúng tôi bắt đầu có những mâu thuẫn, nhỏ thì bỏ qua, rồi lớn dần những mâu thuẫn trong im lặng và sự nín nhịn. Anh thương tôi vất vả nhưng không chấp nhận được một người vợ bỏ bê con như tôi. Chúng tôi cãi nhau mỗi ngày, cứ tôi bước về nhà là mọi thứ lại căng thẳng, nhiều khi tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà của mình. Nằm trên gối mà nước mắt cứ lăn, sự nín nhịn nào cũng mệt mỏi. Gia đình tôi cứ ẩm ỉ ngọn lửa sẵn sàng bùng lên và thiêu dụi hạnh phúc bất cứ lúc nào.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy, cái ngày trái tim tôi vỡ vụn và bừng tỉnh. Sau một đêm cãi vả nẩy lửa, chồng vung tay tát tôi, lần đầu tiên tôi bị đánh bởi một người đàn ông không phải bố, uất hận, tôi cũng không kiềm chế được đã nói ra hết những ấm ức phải chịu đựng lâu nay. Anh im lặng, một đêm mất ngủ của cả hai. Sáng hôm sau anh vứt tờ đăng ký kết hôn xé nát vào mặt tôi và để tôi lại một mình bên 2 con khóc vì thương mẹ.
Tôi đau đớn nhìn lại cuộc đời mình. Tôi đã làm gì sai, tôi phấn đấu cho công việc, cho cuộc sống để đổi hạnh phúc mà, vậy tại sao? Tại sao? tôi không muốn ly hôn, tôi không muốn con tôi thiếu cha, thiếu sự đủ đầy mà tôi đã trải qua. TÔI KHÔNG MUỐN GIỐNG MẸ TÔI- TÔI PHẢI HẠNH PHÚC.
Cũng đúng lúc đó, cậu e rể duy nhất của tôi phát hiện ung giai đoạn cuối. Đó là cú tát thức tỉnh cuộc đời tôi khi cậu ấy còn quá trẻ. Sự nghiệp, vợ con, gia đình đang hoàn hảo. Nằm trên giường bệnh thoi thóp, những tiếng thở hắt ra, tiếng xì xì của bình dưỡng khí, khuôn mặt quằn quại đau đớn, tiếng rít lên như con thú hoang đêm vắng khi hết liều thuốc giảm đau…. Là những vết cắt sâu tận tim tôi. Trong tiếng thều thào nó nói với tôi về những điều hối tiếc chưa làm được, về những ước mơ, về những hoài bão, về dự định tương lai…. Tôi chợt tỉnh giấc khi nhận ra rằng, chính tôi cũng đang đi chệch con đường ước mơ của mình, tôi đang đi xây dựng ước mơ cho ai đó mà không phải là TÔI.
Trong đống đổ nát đó, tôi may mắn khi lần đầu tiên biết đến chiếc chìa khóa thần kỳ của TÂM LÝ HỌC Trong Các Mối Quan Hệ và tôi bất chấp và chỉ đơn giản là làm theo sự tin tưởng hợp lý rằng thế giới bên trong thay đổi thế giới bên ngoài sẽ thay đổi theo.
Tôi bắt đầu ít phàn nàn hơn về công việc, về lương, tôi cũng không có thói quen xem báo, tivi và tin tức tiêu cực hàng ngày nữa, tôi chú trọng hơn vào sức khỏe của mình, đọc sách nhiều hơn và kết giao với những người bạn tràn đầy năng lượng, đặc biệt tôi tập thói quen để ý và học hỏi tất cả mọi người xung quanh ( từ cháu nhỏ đến các khóa học hàn lâm, các khóa học gia tốc từ trong nước và nước ngoài)… cuộc sống của tôi bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt.
Vì học tập mỗi ngày, tôi biết cách xây lại cuộc sống của mình từ đống đổ nát, thấu hiểu tâm lý người khác giúp tôi cùng chồng nói chuyện thẳng thắn hơn, những khúc mắc được tháo gỡ, những mệt mỏi được sẻ chia, chồng tôi yêu thương và quan tâm hơn. Chúng tôi đã có những phút giây tuyệt vời bên nhau, những ngày cả gia đình cùng đi chơi, cùng leo đồi trồng cây, cùng xuống phố ngắm hoa ăn quà vặt, cũng chơi những trò chơi mà tuổi thơ tôi chưa từng được thử, tôi được làm những điều tôi thích, tự do và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình.
Vì chú ý đến sức khỏe nên tôi cảm thấy khỏe mạnh hơn, hạn chế thông tin tiêu cực và tiếp thu nhiều thông tin tích cực giúp tôi cảm giác minh mẫn hơn, các mối quan hệ tích cực hơn giúp tôi phát triển công việc rất nhanh và cuối cùng là có thể tự ra kinh doanh được .
Với những kiến thức đã học tôi không những cứu vãn được chính gia đình của tôi mà còn thực hiện được Đam Mê chia sẻ và giúp được hàng ngàn gia đình bế tắc trong hôn nhân thoát khỏi tâm lý chịu đựng và Hạnh Phúc hơn mỗi ngày.
Tôi bắt đầu tư vấn cho các nhóm nhỏ, rồi được vinh dự mời đi chia sẻ chính những vấn đề giải cứu cuộc hôn nhân của mình tại các hội thảo hàng trăm người. Những chương trình radio trên sóng phát thanh của tôi đón nhận được ngày một nhiều thư từ độc giả. Hạnh phúc ngập tràn khi được làm việc theo đúng đam mê của mình và giúp hàn gắn hạnh phúc cho bao gia đình. “Ý nghĩa của một con người không nằm ở sự khoa trương mà nằm ở sự tử tế.” Tôi biết ơn vì cuộc đời cho tôi cơ hội sống cuộc sống đầy đam mê.
Nhưng trong quá trình tư vấn tôi nhận thấy những người ở ngoài kia, họ học tập rất nhiều nhưng có một môn học mà họ luôn coi là hiển nhiên mình giỏi đó là“ Thấu hiểu tâm lý để hạnh phúc”, rồi bất hạnh trong chính sự tự tin và thông minh của mình.
Tôi ấp ủ thành lập “Thế Giới Hạnh Phúc” nơi mọi người cùng chia sẻ kinh nghiệm, kiến thức và kỹ năng nắm bắt tâm lý trong các mối quan hệ để xây sống hạnh phúc. Nơi không còn sự chịu đựng trong khổ đau, nơi miền xanh hy vọng của hạnh phúc. Nơi họ xứng đáng được thuộc về. Nơi họ xây ước mơ cho chính mình mà không phụ thuộc vào bất cứ ai….
Vậy là 26 tháng gần đây tôi đã thật sự rất thoải mái về giờ giấc, quần áo, không gian và công việc. Tôi mỗi ngày và tự do gần như tuyệt đối với công việc và những người bạn yêu thương của mình. Tôi hạnh phúc bên chồng và tiếng cười của những đứa con yêu. Có những cuối tuần được cùng làm vườn, cùng leo đồi hay đơn giản cùng đi tắm sông với tụi nhỏ và ông xã. Tôi được bình yên lắng nghe tiếng thì thầm những lời chia sẻ yêu thương từ mẹ, từ em gái. Tôi được hò reo trong những bản nhạc karaoke vui nhộn cùng cả nhà mỗi lần tụ họp… Cuộc đời mà, tôi chỉ cần có thế. Tôi đã có quyền Chọn!
Suốt thời gian 26 tháng vừa qua tôi không chỉ xây lại mái ấm của mình , tôi học được rất nhiều bài học mà kể ra có hai bài học lớn tôi tâm đắc nhất đó là: Kho báu Hạnh phúc là có Bản Đồ và Sự Thấu Hiểu Tâm Lý Trong Các Mối Quan Hệ là chìa khóa mở cánh cửa Hạnh Phúc.
Nếu bạn muốn thay đổi chính bản thân mình để hạnh phúc hơn thì đừng ở đó chờ đợi. Vì tôi biết bạn đã chờ 3 năm, 5 năm, hay 10 năm rồi, cũng có thể bạn sẽ phải chờ lâu hơn nữa. Vì bạn đã từng tin “đợi chờ là hạnh phúc”. Nhưng tuổi xuân của bạn có bao lâu? Tại sao không phải là Hạnh Phúc ngay bây giờ?
Để tiết kiệm thời gian, giảm thiểu đau khổ không cần thiết trong quá trình xây dựng hạnh phúc này bạn cần phải có một Mentor (một người đi trước hướng dẫn lại) và một cộng đồng Hạnh Phúc để hỗ trợ nhau lúc thăng lẫn trầm. Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng đồng đội!
Cuộc đời là những LỰA CHỌN.
Tôi đã chọn rồi, giờ đến lượt bạn đó. Bạn của tôi!
“I CAN DO – YOU CAN DO IT” – TÔI LÀM ĐƯỢC BẠN CŨNG LÀM ĐƯỢC
Mến thân,
Vũ Thị Thu Thủy