Ngày anh xa ba mẹ con em, cũng là ngày em nhận ra rằng cuộc đời này chỉ có đi bằng đôi chân của mình mới bớt rớm máu cô ạ!
Em đã đồng hành với chồng 10 năm với biết bao nhiêu khó khăn, hai vợ chồng từ thuở hàn vi nghèo khó chia nhau từng miếng đậu, rồi trưa về vội vàng ăn cơm cùng mấy quả cà pháo, mong qua ngày để cho tình yêu luôn hạnh phúc và những đứa con có đủ sữa đến trường
Em không trách anh một lời, anh nhìn em với đôi mắt trìu mến. Có lẽ những giây phút đó sẽ chẳng bao giờ quay lại, khi giờ đây trái tim anh không còn là của riêng em cô ạ!
Những trận bài bạc, những cuộc vui thâu đêm, những mối quan hệ mập mờ..là những gì anh muốn. Còn em thì ở nhà mệt nhoài với những đứa con nhỏ , những giọt nước mắt ướt đẫm gối, rồi mỗi đêm chờ anh về nghe thấy tiếng cạch cửa em mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ, nhưng có ngủ được đâu khi nỗi đau cứ chập chờn trào lên khóe mắt…
Nghe câu chuyện em kể mà lòng tôi đau thắt
Tôi biết rằng không chỉ một mình em mà có rất nhiều những người phụ nữ ở ngoài kia họ cũng đang có những nỗi lòng ngột ngang đến vậy,trái tim mỗi ngày đều tổn thương, quặn thắt đến tê tái…giá em gặp tôi sớm hơn có lẽ đã khác
Cuộc đời thật vô thường, yêu đấy rồi xa đấy, trân trọng đấy rồi vô tâm đấy. Nên bản thân không vững mạnh sao bước được đường xa
Đừng đặt nhiều hi vọng khi lòng người là thứ còn dễ đổi thay hơn cả thời tiết.
Cả một đời quá dài, chẳng thể biết được ai là người sẽ đi cùng mình tới hết quãng đường còn lại.
Nếu người ta đã không để tâm đến mình, thì chỉ mỉm cười tự nhắc rằng duyên chưa tới, có cố đến mấy thì đến một lúc nào đó cũng sẽ phải nói lời tạm biệt mà thôi..
Tôi mong chị em quanh tôi đủ yêu thương đủ trí tuệ vững vàng để vẫn mỉm cười dưới nắng dù ngày mai có thể “mọi điểm tựa đều mất”
Bởi thiết nghĩ rằng bản thân cố gắng cho đi là chuyện của mình, còn mình nhận lại được cái gì thì là chuyện của người ta
Nắm tay nhau chúng ta cùng đi về miền hạnh phúc nhé!
Leave a Reply